Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!



MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN
Tiếng đàn lạ vang lên như mọi ngày. Hàng xóm không cần nhìn đồng hồ cũng biết bây giờ là sáu giờ. Mùa này trời mau tối nên không gian đã có nơi đen thẫm.

Trong cái xóm lao động, mà hầu hết là dân nhập cư nghèo cùng cực này, tiếng đàn quả là rất lạ, có thể nói đó là một mặt hàng xa xỉ. Trong những căn nhà trọ tạm bợ người ta không có cái khái niệm nghe nhạc nữa nói chi là học đàn.

Trong mỗi một mảnh gia đình nhỏ đều là những con người khổ quá nên rời bỏ quê hương, để đi tìm một cách khổ khác hơn. Họ làm tất cả mọi việc vụn vặt nhất để kiếm những đồng bạc ít ỏi phục vụ cho cái ăn. Họ ở đây năm bảy tháng rồi lại bong bế dắt dìu nhau di chỗ khác. Người cư ngụ ở đây lâu lắm cũng chưa tới hai năm.

Chừng thời gian ấy cũng đã là lão làng của cái xóm Mả Cũ này. Hồi anh công nhân mới mướn ngôi nhà, đánh đàn trong những ngày đầu tiên, người ta cảm thấy bực dọc. Có lẽ sau một ngày lao động cực nhọc và nhẫn nhục, bị chèn ép, bị hiếp đáp, con người đâm ra bực bội. Họ bực từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, dường như bao nhiêu dồn nén trong ngày cần được bung ra.Có như vậy trong lòng họ mới có chỗ chứa những dồn nén ngày mai. Câu cửa miệng của họ thường là: "đói không lo, đói còn bày đặt..."

Phải nhìn nhận tiếng đàn của anh không hay lắm. Có lẽ vì vậy mà được bà con thông cảm. Vài hôm sau, có ông mang bình trà qua nhà anh công nhân, lại hú thêm ông khác. Ít hôm nữa, có ông lại cầm bình rượu. Thế là anh dần dần được công nhận là người trong xóm.

Thêm vào đó anh rất hiền và có một cuộc đời cũng tội nghiệp như họ. Khi anh khoảng tám tuổi thì cha mẹ mất vì một tai nạn giao thông thê thảm, phải sống với chú thím. Nhà chú thím nghèo, đông con, nên vẫn phải tự bươn chải kiếm miếng ăn. Từ nhỏ đã làm đủ thứ nghề.

Cách đây mấy năm, anh làm công cho một công trình xây nhà. Ở đó anh gặp được Loan, con gái chủ nhà. Không hiểu có phải duyên tiền định hay không mà họ yêu nhau tha thiết. Mối tình ấy đẹp và trong sáng. Họ cùng nhau hẹn hò, họ cùng nhau tâm sự, họ tính toán cho tương lai. Chàng trai nghèo bỗng dưng thấy mình nghèo và bất lực hơn.

Nhưng may mắn, ước mơ của cô gái rất đơn sơ và thơ mộng:

- Em chỉ cần một căn nhà nhỏ, hai vợ chồng sống chung. Tối tối, hai đứa đi làm về, cơm nước xong, anh đàn em hát. Vậy là hạnh phúc lắm rồi.

Cô gái rất thích hát, dù không bao giờ cô ước mơ mình trở thành ca sĩ. Anh đã hứa với nàng sẽ cố gắng kiếm một việc làm ổn định và học đàn. Họ đã thấy màu hạnh phúc trong cuộc tình lãng mạn của mình trong tương lai.

Nhưng một hôm, người chủ nhà, cũng chính là cha cô gái, bắt gặp họ đang âu yếm bên nhau. Sóng gió nổi lên. Ông nhà giàu đang phất lên không thể nào chấp nhận dược một thằng rể là một lao động nghèo. Hôm sau, chàng trai bị đuổi khỏi công trường.

Trong lần gặp cuối cùng, chàng trai hứa:

- Anh sẽ cố gắng tìm cho mình một số vốn liếng và học đàn. Em hãy chờ anh.

Tối hôm đó cô gái trao cho người yêu sự trong trắng của mình và họ cùng thề non hẹn biển. Bốn năm sau, chàng trai trở lại nơi cũ, mua lại căn nhà mà ngày xưa hai người ân ái. Căn nhà giờ đã cũ kỹ, hoang tàn lắm vì người ta đồn nhà này có ma.

Thì ra, sau khi chàng trai ra đi được gần hai năm thì cha cô gái quyết định gả cô cha một anh Việt kiều. Sau bao nhiêu cơn khóc lóc, nhịn ăn và đủ mọi cách khác, cô gái vẫn không lay chuyển dược ý cha. Cuối cùng cô quyết định...

Sáng hôm sau, trong căn phòng trọ mà chàng trai đã ở, người ta thấy cô gái thắt cổ tự tử. Thân thể cô gái trong bộ quần áo màu hồng xinh xắn treo lủng lẳng giữa nhà.

Từ đó, người ta đồn với nhau rằng đêm đêm hàng xóm thấy một bóng người con gái đi lại trong căn nhà, thỉnh thoảng còn nghe tiếng hát thoang thoảng vút cao.

Căn nhà để trống và xuống cấp. Lâu lâu có người lại mướn, nhưng ở được một hai ngày là người ta lại dọn đi vì sợ. Có người thì thấy cô gái đứng ở đầu giường nhìn mình lom lom, có người thấy cô đang ngồi hát...

Anh công nhân ở đó khoảng mười ngày thì một đêm...

Đang cúi mình đàn một bản nhạc tình, anh bỗng linh cảm như có ai đang nhìn mình. Anh ngẩng đầu lên.

Một bóng người mặc áo hồng phất phơ trước mặt anh. Anh không nhìn thấy rõ mặt, nhưng qua cái dáng vẻ đó anh biết chắc đó chính là Loan của anh.

Anh đứng dậy:

- Loan!

Cái bóng thụt lùi lại và tan biến. Cả đêm đó và mấy đêm sau nữa, anh không dám ngủ. Anh cố gắng thức để gặp được Loan, người anh yêu, người mà anh trở về tìm sau khi học đàn. Nhưng Loan vẫn không hiện ra với anh.

Đêm đó, buồn chán lại có người hàng xóm đem rượu đến rủ rê. Anh uống thật nhiều và say khướt. Trong cơn say, Loan đến với anh.

Trong giấc ngủ, anh thấy mình được Loan chăm sóc. Loan lấy nước đắp trán cho anh. Sữa mền gối và ngồi cạnh giường canh anh ngủ.

Anh mở mắt nhìn. Đúng là cô gái anh yêu ngày nào, nhưng có vẻ xanh xao và u buồn hơn. Anh thều thào gọi:

- Loan!

Loan quay nhìn anh, mỉm cười, rồi nằm xuống bên anh.

- Sao em bỏ anh đi?

- Không, em vẫn chờ anh đó chứ. Anh về em mừng lắm!

- Nhưng sao mấy hôm nay em tránh mặt anh?

Giọng Loan bùi ngùi:

- Em không muốn làm anh sợ. Dù sao thì em... em cũng đã chết rồi!

Trong bóng tối anh cảm nhận được những giọt nước mắt. Anh ghì chặt thân mình mảnh mai của người yêu. Anh sợ mất cô lần nữa.

- Không, anh không sợ! Anh về đây là để tìm em, là để sống với em. Em hãy ở lại với anh nghe Loan!

Loan choàng tay ôm ghì lấy người yêu:

- Em về. Em về với anh mỗi đêm, nhưng... chỉ trong mơ thôi.

Họ xoắn lấy nhau, yêu nhau... Một đêm tân hôn muộn màng.

>trang cuối






Không bấm vùng phía dưới kẻo mất tiền nhé!

80s toys - Atari. I still have